Thế là lại sắp phải xa,
Trường Lê Văn Việt - ngôi nhà
thân yêu…
Con còn nhớ những chiều chiều
Tiếng thầy cô giảng như tiêu
trên trời.
Bao nhiêu ân nghĩa đầy vơi,
Con đem cất gọn, cả đời không
quên.
"Không thầy, đố mày làm
nên"
Không thầy cô dạy, làm nên trò
gì?
Trải qua biết mấy mùa thi
Thầy cô vẫn vậy, vẫn vì chúng
con.
Tấm lòng mong mỏi, mong mòn
Học sinh cố gắng, thắm son cô hồng.
Cho thầy đỡ phải ngóng trông,
Rằng con - trò nhỏ lông bông
thuở nào
Giờ sắp xa, thấy nao nao
Mới thoáng chớp mắt ngày nào
vào đây.
Thôi thì ơn nghĩa cô thầy,
Con xin giữ lấy, dựng xây cuộc
đời.
Cho ngày hoa nở rợp trời,
Con đem, con hái, dâng vời thầy
cô…